We were unable to load Disqus. If you are a moderator please see our troubleshooting guide.

Ông già Saigon • 7 years ago

CS không quản lý quân đội bằng hệ thống số quân, thẻ bài, mà bằng quê quán. Trong một đơn vị đa số cùng quê, nếu có ai bỏ ngũ trốn về, gia đình họ sẽ bị địa phương ghét bỏ, mất hết quyền lợi, danh dự (tạo sự ganh ghét giữa người dân, con tôi phải đi B mà con nhà anh trốn về). Bộ đội không bao giờ nặng gánh về tải thương, chết đâu vùi thây tại đó. Cho đến nay vẫn còn nhiều bộ đội chết mất xác, mất tung tích. Tổng kết sau chiến tranh, Mỹ chết hơn 50.000 quân, VNCH chết khoảng 250.000 quân trong khi bộ đội chết và mất tích gần 2.000.000 người (thống kê chưa chính xác).

dân thường • 7 years ago

Tôi nghe từ những người tự xưng có quan hệ với chính phủ Việt Cộng rằng những bộ đội chết không tìm thấy xác có thể đã bị những người quản lý hồ sơ liệt sỹ che giấu thông tin nơi chôn cất như một hình thức bắt cóc con tin.

Người Huế • 7 years ago

Tôi có đọc "Đường Đi Không Đến" của ông Xuân Vũ. Tập hồi ký nầy đã lột tả được mọi thứ khủng khiếp nhất, gian khổ cùng cực nhất, một cảnh như địa ngục trần gian trong suốt đoạn đường từ Bắc vào Nam của người chiến binh miền Bắc. Cuốn sách nầy còn nói lên tính cách độc ác, dã man của các cấp lãnh đạo cộng sản từ trung ương cho đến cấp chỉ huy đại đội, trung đội... Thật khó hình dung nỗi mạng người dưới chế độ cộng sản chẳng là cái quái gì... ngay cả trong thời bình như hiện nay huống chi là thời chiến! Cộng sản thường đưa ra những sách lược có tính cách tiêu diệt con người bằng lệnh từ những cái mồm thúi của cái đám đầu trâu mặt ngựa ở Ba Đình, hoàn toàn không có văn bản, chính vì vậy mà sau nầy không biết đổ thừa cho ai.Tôi tin rằng chính sách "bặt vô âm tín" dành cho những cán binh cộng sản và gia đình trong suốt cuộc chiến xâm lăng miền Nam đều được thi hành bằng lệnh miệng như thế cả. Nếu có ai hỏi bằng chứng đâu thì chỉ có nước xuống chín tầng địa ngục mà tìm! Thật khốn nạn thay!

Bởi vậy cho nên đồng bào miền Bắc và "bộ đội cụ hồ" không bao giờ hết căm thù đảng cs và Hồ Chính Mo dâm ô.

TS9 • 7 years ago

Tại sao người dân miền Bắc không thấy những thương hay phế binh trong thời gian chiến tranh xâm lăng miền Nam? Để dân chúng miền Bắc không bị khủng hoảng vì thấy sự ra đi không về của con em họ, Vc đã lập lên 3 Trung đoàn An dưỡng dọc theo biên giới bên Cambodia: Trung đoàn 90, 91, và 92 An dưỡng. Mỗi Trung đoàn quân số cả trên nhiều chục ngàn người, họ là những thương binh, phế binh sống sót chạy thoát được về qua biên giới. Tại đây, tùy điều kiện sức khỏe và cấp độ tàn phế, họ hoặc điều lại.

Hai Saigon • 7 years ago

Việt-cộng quá tàn ác - chúng ác như con thú

lam trinh • 7 years ago

Chiến tranh đã giết chết bao nhiêu thanh niên VN ưu tú! Cả hai miền Nam Bắc VN, nhất là miền bắc không thể có con số thống kê chính xác về những người bỏ mạng sa trường. Sau chiến tranh, tôi len lỏi vào vùng Đồng tháp mười, đi vào những căn nhà la mới được dựng lại sau chiến tranh. điều đập vào mắt tôi đầu tiên là những những tấm bằng đỏ, nhưng bằng liệt sĩ trên trên tường của những căn nhà còn đầy mùi đất và lá dừa. Những người anh em vẫn vui khi môi tôi vào nhà và làm với họ vài lí rượu, mặc dầu tôi nói tiếng Bắc và những người đồn tôi là các đồng bào Nam bộ. chẳng có một chút hận thù. Thời chiến tranh tôi cũng từng là người lính VNCH, nhưng may mắn là tôi không cầm súng để bán lại đổi phụong của tôi là những thanh niên miền Bắc trong đó có em tôi, cháu tôi. thế mà sau gần 50 năm xa Hà Nội tôi mới trở về miền Bắc VN, cũng đi vào những vùng nông thôn và tôi ít thấy những bằng liệt sĩ như nông thôn Nam bộ. Ai cũng đau nỗi đau. Với tôi lúc này chỉ còn tính người và tình anh em. Nhung thoi gian chem giet that hai hung tren To quoc VN. Mong rang no that su qua di. Qua di ca cai che do cs hai hung de Dat nuoc toi vuon len cung sanh vai voi cac nuoc khu vuc va the gioi!

acme • 7 years ago

Nói nhiều vậy nhưng hình như bạn vẫn chưa sáng mắt ra với csVN. Tôi cũng từng là lính VNCH, cũng từng đau khổ trong lòng khi thấy phe ta bắn nhau với phe mình. Nhưng sau 30/4/75 tôi đã sáng mắt vì thấy mình đã từng nghĩ đẹp cho scVN. Tôi đã nghĩ cho dù chúng nó không quân tử nhưng ít nhất cũng không phải là những kẻ tiểu nhân. Ai dè chúng còn tệ hơn nữa, tệ hơn thú nuôi trong nhà.

TS9 • 7 years ago

Theo tin từ Combined Document Exploit Center (CDEC) thì tính đến cuối năm 1969, có khoảng 5500 đoàn đi B (xâm nhập miền Nam), mỗi đoàn trên 500 người. Những người đi nghĩa vụ (vc) này, sau 2 tháng huấn luyện quân sự tại Hà Đông được xe Molotova chở ra Ga Hàng Cỏ, Hà Nội. Tại đây họ di chuyển bằng xe lửa trực chỉ đi Vinh. Đêm đi, ngày nghỉ lẩn tránh oanh tạc tại những làng ven đường xe lửa. Khi đến Vinh, họ chuyển sang xe vận tải trở lại, chạy đi C (chiến trường Lào). Từ Lào họ phải di chuyển bằng chân, mỗi người được cấp phát 3 ngày lương thực đủ để đi tới trạm tiếp liên kế và được tiếp lương 3 ngày nữa, cứ thế hành trình từ trạm này sang trạm kia. Vc dùng cách này khiến những cán binh của họ không thể đảo ngũ trốn trở lại được. Trạm Hải Yến là trạm giữa 3 biên giới (Lào, Việt và Cambodia). Tại đây, những cán binh trong đoàn còn sống sót sau những trận oanh tạc hay bị sốt rét ác tính được nghỉ ngơi 3 ngày để lấy sức trước khi xâm nhập vào (B3 Front) Mặt trận B3 (3 biên giới). Cũng tại trạm Hải Yến, mọi tẩy rửa dấu vết của miền Bắc được hoàn tất để nếu bị chết hay bị bỏ lại trên chiến trường sau này không có gì chứng minh họ là người từ miền Bắc đi đánh miền Nam, kể từ đây họ là quân độicủa Mặt Trận Giải Phóng miền Nam. Đồng thời họ được phát giấy trằng và bút để viết thư về nhà, càng viết nhiều càng tốt, những thư này đều không đề ngày tháng năm, lý do mỗi năm, hòm thư Hải Yến sẽ điền ngày vÀ gởi giùm về. Đó là lý do mà các cán binh chết mất xác từ nhiều năm rồi mà nhà vẫn nhận được tin con cháu mình đều đều.

Không phải là thân nhân ở lại ngu đến độ không đoán biết con cái họ đã chết, nhưng họ vẫn hy vọng con mình còn sống đâu đó. Khi Vc chiếm miền Nam, để che dầu việc lường gạt này, chúng tuyên truyền là trước khi miền Nam buông súng, lính VNCH đã tàn sát tù binh Vc, làm việc dối gạt này, chúng đã gây căm thù vì đổ lỗi tàn ác cho người lính miền Nam. Nhìn rõ âm mưu ác độc và dối trá này của Vc, nhiều sĩ quan hoặc bỏ nước, hoặc không đi trình diện như Ủy Ban Quân Quản kêu gọi. Dĩ nhiên, hầu hết sĩ quan miền Nam nhiều người chưa kinh nghiệm sự man trá của Vc nên hy vọng đi học tập 10 ngay sẽ về, và kết quả là sự trả thù của cả Vc và dân chúng miền Bắc thù ghét, chọi đá hay đầu độc chết khi đi tù ngoài Bắc.

Quỷ Đỏ Khát Máu • 7 years ago

Vinh danh người lính VNCH. Sương trắng miền quê ngoại - Duy Khánh
https://www.youtube.com/wat...
http://i64.tinypic.com/jggw...

Hải Trường Sa • 7 years ago

CSBV chiến thắng bằng chiến thuật biển người của Mao Trạch Đông. Thế nào là chiến thuật biển người? - Đó là họ dùng nhiều người để đánh ít người. Ví dụ trong trận Điện Biên Phủ, CS dùng 15.000 quân đánh 3.000 quân tại cứ điểm. Kết quả họ bị chết trên 10.000 quân để chiếm được cứ điểm của Pháp. Khi đánh VNCH, họ cũng áp dụng chiến thuật đó. Ví dụ muốn đánh đồn cấp đại đội có 100 lính thì họ đem một tiểu đoàn từ 400 tới 500 người để đánh. Họ chia ra làm nhiều toán, mỗi toán khoảng 100 người để xung phong. Đợt đầu bị bắn gục, sau đó họ xung phong đến đợt hai, rồi đợt ba, đợt bốn. Lính trong đồn phải bắn liên tục nhìều đợt nên hết đạn thì CS cho xung phong đợt cuối cùng để thanh toán những người lính còn lại trong đồn. Họ chiến thắng bằng những xác chết la liệt của những người bộ đội miền Bắc là những thanh niên ngây thơ, vô tội vừa rời ghế nhà trường. Cái giá phải trả để chiếm được MN là 1.100.000 người và 300.000 người mất tích (chết không tìm được xác). Đó là con số chính thức do họ đưa ra. Nhưng trên thực tế, nó cao gấp nhiều lần. Thông thường là gấp ba lần, vì họ luôn che dấu sự tổn thất. Họ xem sinh mạng của con người còn thua con vật. Nên chết hết lớp nầy thì họ bắt đến lớp khác, đến nỗi đàn bà con gái MB không còn thanh niên, đàn ông để lấy chồng. Họ phải lấy những ông già để có con ẩm bồng theo bản năng tự nhiên của người đàn bà mà chị Dương Thu Hương, bộ độ MB đã mô tả trong các sách của chị. Nhiều gia đình có 4 hoặc 5 đứa con trai bị "hy sinh" ở chiến trường MN mà gia đình vẫn không hay biết, vì CS không báo tin. Họ đánh lấy MN để dâng trọn VN cho TQ để làm nô lệ, tay sai, vì họ đã ký CH 1958 thừa nhận BĐ,HS,TS là của TQ và ký H/Ư Thành Đô 1990 để sáp nhập VN làm một tỉnh của TQ. Nhưng người VN vẫn chưa chịu tỉnh ngộ.

4khuong • 7 years ago

Trích: "Tháng Sáu là tháng duy nhất bị tổn thất nặng nề nhất của địch quân trong ba năm chiến tranh qua ngoại trừ tháng Hai và tháng Năm, 1968 khi chỉ huy địch quân tung ra hai cuộc tấn công lớn nhất của họ. Số người tử trận của họ vượt quá 6.500 và điều này xảy ra trong tháng khi không có cuộc tấn công lớn nào." (hết trích).

Lưu ý: bài viết số ra ngày 31/07/1969 như vậy đoạn văn trên phải hiểu là:

- Ngoại trừ tháng Hai và tháng Năm, năm 1968 khi chỉ huy địch quân tung ra hai cuộc tấn công lớn nhất của họ. Tháng 06/1969 là tháng duy nhất bị tổn thất nặng nề của địch quân trong ba năm chiến tranh đã qua, số người tử trận vượt quá 6.500 mặc dầu không có cuộc tấn công lớn nào trong tháng.

Cảm ơn anh Trần Quốc Việt đã cung cấp thông tin, phản ảnh sự khốc liệt của chiến trường miền Nam. Ở đây tác giả bản tin đã nhầm lẫn về xác chết địch quân. Thực tế trả lời là Ba Đình cố tình nướng quân MTGPMN trong chiến dịch tổng tấn công và nổi dậy Mậu Thân 1968, xác chết la liệt trong năm 1968 đại đa số là quân Việt Cộng (MTGPMN), mãi đến cuối năm 1968 khi banh tay lông gần hết, lúc ấy bắc việt mới tăng cường đi trẩy hội trên đường mòn HCM, Đây là âm mưu xuyên suốt của bọn Bắc Kinh nhằm tiêu diệt con người VN có lớp lang bài vở. Đến mùa hè đỏ lửa 1972 lại tiếp tục nướng quân bắc việt, nướng mãi đến tháng Tư 1975 ở vành đai Xuân Lộc.

Đến mức độ nhà thơ Chế Lan Viên phải khóc tiếng Miên: Mậu Thân năm 1968 trong một đêm xuống đồng bằng 10.000 (mười ngàn) người khi về chỉ còn 30 (ba chục). Còn đau đớn nào hơn hỡi Mẹ Việt Nam? Đau!

Tửng • 7 years ago

Ủa !!! Tên Chế Lăng Quăng hổng có khóc bằng tiếng Chệt hả Bác?

JU MONG Sinh Sự • 7 years ago

"Thêm vào đấy hàng trăm lính miền Bắc mỗi tháng không bao giờ trở về được với gia đình. Họ là những thương binh, nhiều người trong họ chết ở những bệnh xá tương đối thô sơ ở miền Nam do quân đội Bắc Việt quản lý hay chết dọc trên đường dài gian khổ về lại đất Bắc qua những con đường mòn trên núi."

Làm gì có chuyện đó. Nếu không tin thằng Mẽo thì cũng nên tin Bùi Tín.

http://4.bp.blogspot.com/-_...

Cuộc chiến ‘biệt vô tăm tích’
http://gdb.voanews.com/D9E2...

Cuộc nội chiến Nam - Bắc ở Việt Nam đã chấm dứt được mấy mươi năm, biết bao tài liệu sách báo, hồi ký đã được viết ra, biết bao tư liệu tuyệt mật của các bên đã được công bố, nhiều cánh cửa đã được mở ra để nhìn rõ bản chất, nguyên nhân, diễn biến, các góc cạnh của cuộc chiến.

Trong suốt hơn 20 năm qua, tôi đã được đọc không biết bao nhiêu là sách báo, tài liệu của Ngũ Giác Đài, của Bộ Quốc phòng Liên Xô, Pháp, Anh, của Đệ Tam Quốc tế CS, các hồi ký của các tướng tá cả của Quân đội Nhân dân (QĐND) và của Quân lực VN Cộng Hòa, hồi ký về nhà tù CS, hồi ký về thuyền nhân, rồi những tài liệu tù mù thật giả lẫn lộn, phóng ra từ ổ đen tình báo Hoa Nam Trung Quốc. Vậy mà theo tôi vẫn còn nhiều «góc khuất» của cuộc chiến tranh rất nên làm rõ, để cuộc chiến được tái hiện đúng như nó từng diễn ra trên mọi khía cạnh.

Có những sự kiện nhỏ bé ít người nói đến nhưng lại đóng vai trò rất lớn, có khi có ý nghĩa quyết định đối với sự thành bại của cuộc chiến.

Xin nêu lên một vấn đề làm thí dụ. Tôi tạm gọi vấn đề này là «cuộc chiến biệt vô tăm tích». Đó là tình trạng quân nhân trong QĐND ở miền Bắc khi đã lên đường vào Nam chiến đấu là cắt đứt mọi quan hệ với gia đình, bạn bè thân thuộc trong một thời gian dài, cho đến khi sống sót được trở ra miền Bắc.

Có thể nói có hàng mấy triệu lượt quân nhân QĐND vượt tuyến như thế, và hàng triệu người đều ở trong hoàn cảnh như thế. Họ lên đường, rồi «biệt vô tăm tích», vì bưu điện Bắc - Nam bị cắt đứt hoàn toàn. Nhưng không hề có một văn bản nào ghi nhận thành chính sách «biệt vô tăm tích» như thế.

Có lẽ rất hiếm quân đội nào trong thời chiến cùng gia đình họ chịu cảnh chia ly triệt để, kéo dài, chịu một cuộc tra tấn đày đọa tinh thần thâm hiểm đau xót triền miên như thế.

Trong thời chiến tôi có dịp hỏi chuyện một số sỹ quan phi công Hoa Kỳ bị bắt, họ còn mang theo cả thư, ảnh vợ con, bố mẹ nhận được trước đó vài hôm từ Mỹ gửi sang Thái Lan hay Hạm đội 7. Họ chiến đấu ở xa hàng ngàn dặm mà mối quan hệ tình cảm được đều đặn. Quân nhân của chế độ Cộng sản miền Bắc nước ta chiến đấu trên đất nước mình mà cứ như bị tha hương, đến một tinh cầu nào xa lạ, không một lá thư nào, một hình ảnh nào.

Bao nhiêu bà mẹ, ông bố, người vợ đêm nằm thương nhớ khôn nguôi người con, người chồng yêu quý của mình, thế rồi chỉ còn có cách nuốt nước mắt vào lòng, cầu Trời khấn Phật cho người thân «biệt vô tăm tích» của mình sống sót trở về.

Các ông cha bà mẹ, người vợ ấy càng chua xót, đau đớn vì cái tỷ lệ sống sót trở về ngày càng hiếm hoi, «sinh Bắc tử Nam» đã thành số phận gần như thiên định, do cuộc chiến ở miền Nam hết sức ác liệt, do bộ phận lãnh đạo CS sùng bái bạo lực, sắt máu, có dã tâm quyết hy sinh không hạn độ sinh mạng công dân cả nước mình cho tham vọng nhuộm đỏ toàn thế giới của Đệ Tam Quốc Tế CS. Chiến tranh để dành độc lập, rồi «chống Mỹ cứu nước» chỉ là nhãn hiệu bề ngoài che đậy dã tâm trên đây.

Nếu như đảng CS Việt Nam để cho quân nhân mình được phép liên lạc với gia đình, tổ chức ngành bưu điện quân sự tỏa rộng vào các chiến trường, theo tôi nghĩ, bộ mặt cuộc chiến đã khác hẳn. Chỉ riêng cảnh rùng rợn của chiến trường, số chết và bị thương phía CS miền Bắc quá lớn, do quân đội miền Nam và lực lượng Hoa Kỳ có hỏa lực quá mạnh (từ trước năm 1964 chiến trường miền Nam, QĐ miền Bắc nói chung chưa đưa chiên xa vào miền Nam, pháo binh còn thưa thớt, không quân miền Bắc chưa hoạt động được) nên thường thương vong các trận đánh là 3/1, 5/1, có khi 10/1. Theo một số báo cáo tuyệt mật tôi được biết khi đi trong các đoàn quân sự cao cấp do tướng Võ Nguyên Giáp và tướng Văn Tiến Dũng dẫn đầu, với nhiệm vụ là bí thư báo chí của Bộ trưởng Quốc phòng, sau các đợt «Tổng tiến công và tổng nổi dậy» năm 1968, lực lượng QĐND bị tổn thất nặng hơn bao giờ hết, cơ sở nhân dân bị lộ, nhiều nơi bị mất trắng, có nơi phải đưa bộ đội chính quy miền Bắc vào làm bộ đội địa phương quận huyện. Nhiều đại đội, tiểu đoàn, cho đến cả trung đoàn phải giải thể, sáp nhập vào nhau, có khi đến 2 hay 3 lấn, phải lấy phiên hiệu A, B, C, như Trung đoàn 275 A, 275B, 275C. Ở Khu 5 hồi ấy sỹ quan tử trận nhiều phải đôn gấp tiểu đội trưởng lên đại đội trưởng, tiểu đoàn phó lên trung đoàn trưởng do miền Bắc cử vào không kịp.

Nếu như thư từ thông suốt, các trận đánh thua tơi bời, chết và bị thương như ngả rạ, người bị thương không được cứu chữa, người chết chôn vội rồi đơn vị di chuyển, giải thể không còn biết ở đâu, nếu như cả xã hội được thông tin từ chiến trận, biết rõ những thất bại chồng chất khi ấy thì hậu phương sẽ không cho phép đảng đem con em mình vào lò thiêu sống như thế. Ở Hoa Kỳ khi các trận đánh qua màn TV đi vào phòng ngủ người dân, số tử vong lính Mỹ lên đến 50 ngàn trong 5 năm là toàn xã hội lên tiếng đòi chấm dứt chiến tranh.

Tôi từng tham dự nhiều buổi tiễn đưa một số đơn vị vào Nam, khi qua binh trạm cuối «làng HO» thuộc đất Vĩnh Linh là anh em vĩnh biệt miền Bắc trong cảnh tượng xé lòng mà vẫn phải làm ra vẻ bình thản. Ai nấy đều giống nhau, hiểu nhau, cùng nhau đóng kịch. Lúc ấy không còn đường rút lui. Cứ như qua cầu bắc ngang sông là cầu bị cắt. Đã có một số anh em mất tinh thần, liều mạng, muốn quay lui, vào tù cũng được, nhưng không sao lọt. Vì trách nhiệm của các chính ủy đoàn, các chính trị viên, của các chi bộ là ngăn chặn hiện tượng «B tụt», «B tạt», «B quay», nghĩa là tìm cách lẩn vào rừng, tụt lại sau, tạt ra các bản người dân tộc, rồi tìm cách quay về nhà. Rất ít ai thoát được.

Những anh em ấy bị truy lùng ráo riết, bị giải về hậu phương, bị tù đày không xét xử, cuối cùng ra tù còn phải chịu cuộc sống bị chính quyền CS phường xóm giám sát, khinh thị, cả họ hàng không sao ngẩng đầu lên được.

Thời gian «biệt vô tăm tích» người thân của mỗi gia đình một khác, có khi 2, 3 năm, có khi 5, 6 năm, nhiều khi trên 10 năm, tùy chiến trưòng Trị Thiên, Tây Nguyên, Nam Bộ, hay chiến trường Lào, Miên. Không ai biết rõ con em mình ở nơi nào. Rất hiếm khi có những tin tức của bạn bè, đồng hương bị thương trở ra, được biết là người thân ở Khu 5 hay Nam Bộ, hay Tây Nguyên, còn sống, vắn tắt, sơ sài thế thôi. Những quân nhân tử trận được báo tử rất chậm, chậm 1 năm được coi là bình thường, có khi chậm đến 2, 3 năm, do các đơn vị di chuyển sâu, sổ sách luộm thuộm mất mát, các đơn vị chia ra, nhập vào, thay phiên hiệu, cán bộ tử thương. Vì lẽ ấy mà đến nay QĐND miền Bắc có đến 300 ngàn trường hợp quân nhân mất tích, không biết bị tử trận ngày nào, ở đâu.

Đây là món nợ xã hội của đảng CS đối với nhân dân cho đến nay vẫn không sao trả được. Trong cuộc chiến tranh chống Pháp, con số chính thức của phía Pháp cho biết số tù binh bị phía Việt Nam bắt giam là 5.782 người, đã trao trả nhiều đợt là 3.290, số còn lại là 2.492 phía Việt Nam không giải thích được là sống chết ra sao, vì sao, ở đâu. Đối với tù binh là người Mỹ cũng vậy, số bị bắt giam là gần 2.000, được trao trả là 591 người, số còn lại là 1.350 hay là 1.469 người, (tùy theo tài liệu của Ngũ Giác Đài hay của Quốc hội Mỹ), phía Việt Nam vẫn không giải thích được.

Đây là thêm chứng minh về lãnh đạo đảng CS cực kỳ vô trách nhiệm đối với sinh mạng con người trong chiến tranh, mặc dầu đã có những quy định quốc tế về trách nhiệm các bên đối với tù binh, về cấm tra tấn, về nuôi dưỡng, chữa bệnh, cho nhận thư từ gia đình, trao trả tù binh đầy đủ sau chiến tranh. Không thể để «biệt vô tăm tích» hàng ngàn trường hợp như thế.

Có thể nói chính sách «biệt vô tăm tích» là quốc sách rất thâm và cực kỳ độc ác, phi nhân có tính toán của đảng CS trong thời chiến.

Nó được thực hiện cùng với chính sách cắt đứt triệt để quan hệ Bắc - Nam trong suốt gần 30 năm chiến tranh, nhằm triệt hạ mọi tình cảm ruột thịt, gia đình, bạn bè ở 2 miền, đặc biệt là giữa hàng triệu bà con di cư từ Bắc vào Nam với người thân ngoài Bắc, buộc phải coi nhau là thù địch, cũng là để bóp ngẹt tinh thần phản chiến âm thầm của bà con ta ở cả 2 miền.

Đây phải chăng cũng là một tội ác, trời không dung đất không tha, của đảng CS để làm nên cái gọi là toàn thắng giả tạo và tạm thời cách đây 40 năm?

cakhia • 7 years ago

Ông trung tướng Mỹ J B HAT viết thư khiển trách cấp chỉ huy VC bằng tiếng Việt Thực là quá giỏi.

Trời Xanh • 7 years ago

Sao bạn lại nghĩ ông trung tướng Mỹ J B HAT không biết tiếng Việt?

Pháp Luân Công • 7 years ago

Tên này ngu. Ông J B HAT đã giao cho thông dịch viên dịch ra tiếng Việt đấy.

Guest • 7 years ago

Trích: “tướng Mỹ J B HAT viết thư khiển trách cấp chỉ huy VC bằng tiếng Việt Thực là quá giỏi.”

Ờ, chưa thấy tên tướng vc nào lịch sự hay có thư ký biết tiếng Mỹ để viết thư cãm ơn cả. Tuy là tướng Mỹ nhưng việc viết & đánh máy một lá thư bằng tiếng Việt cũng có một ban lo việc đó (Biết ban PSYOP không dư luận viên?). Nói chung thì lũ csVN là lũ bất lịch sự, mất dạy, khát máu, tàn ác, ngu đần, v.v... không thể so sánh với bất cứ ai.. ☠.
http://imageshack.com/a/img...

JU MONG Sinh Sự • 7 years ago

Có ai dám order cái "cục nợ" của anh Cu Đa Lùn thì xin lên tiếng?
http://1.bp.blogspot.com/-V...

Những năm 1965- 1975 nhà mình sơ tán ở làng Đông. Nhớ nhiều người nhưng nhớ nhất anh Đa. Bây giờ kể chuyện anh Đa thôi, vì anh này hay nhất trong kí ức của mình về cái làng này.

Anh Đa lùn, đen, xấu. Anh Diệu nói cái mặt thằng Đa chành bành giống cái l. trâu.Anh Đa sống với mẹ già, sau mẹ chết anh ở một mình. Nhà nghèo quá, 24, 25 tuổi rồi hỏi cô nào cũng bị chê.

Anh con liệt sĩ, lại con một, khỏi đi bộ đội. Con trai trong làng ai lớn đều đi bộ đội hết, còn lại dăm ba anh tuổi như anh thôi, chỉ có anh là chưa vợ. Mẹ anh khóc lên khóc xuống, anh vẫn chẳng quan tâm đến chuyện vợ con. Cho đến khi mẹ anh chết anh vẫn độc thân. Mình hỏi anh sao anh không lấy vợ.Anh nói tao để vậy để đàn bà nó thèm...

Anh chỉ làm hai việc: đi đập lúa thuê và nơm cá bán lấy tiền. Cứ mùa lúa là anh đi đập lúa cho các gia đình có chồng con đi bộ đội, một đêm đập lúa được trả vài lon gạo. Thế cũng đủ sống, lại được tiếng giúp đỡ gia đình bộ đội...

Một đêm mình đi thăm túm lươn, hôm đó được nhiều, hơn chục con, mừng lắm hí hửng xách oi về thì gặp anh Đa đi từ nhà chị Thơm ra. Mình hỏi anh đi đâu, anh nói không.

Minh thấy anh mặc cái áo bộ đội dài gần đến gối (anh lùn mà). Nghi nghi, mình kéo vạt áo anh lên, chim cò phơi ra cả, hóa ra anh không mặc quần. Mình ngạc nhiên nói sao vào nhà người ta lại không mặc quần, anh cười phì một tiếng rồi bỏ đi.

http://trannhuong.net/Uploa...

Làng Đông có chừng 4-5 trăm nóc nhà, hơn 1 trăm nóc là nhà hoặc là vợ bộ đội hoặc là vợ liệt sĩ. Không biết anh Đa chui vào bao nhiêu nhà trong số 100 nóc nhà ấy, chỉ biết suốt cuộc chiến tranh 1965-1975, tối nào cứ đến 3-4 giờ sáng anh Đa lại mặc cái áo bộ đội dài đến đầu gối, không thèm mặc quần, đi hết nhà này đến nhà kia, 5 giờ sáng thì về. Mình hỏi sao anh không mặc quần. Anh nói mặc mần chi, cởi vô cởi ra mệt. (“Anh Cu Đa” - Nguyễn Quang Lập).

Hai Saigon • 7 years ago

Anh Đa khôn ghê.

JU MONG Sinh Sự • 7 years ago

"tao để vậy để đàn bà nó thèm.
mặc mần chi, cởi vô cởi ra mệt."

http://trannhuong.net/Uploa...

Dân Ngu "Tự Ro" Đen • 7 years ago

Có bác nào nhớ đài phát thanh "Mẹ Việt Nam" vào mỗi buổi chiều không nhỉ, hình như từ 5 giờ đến 7 giờ. Mỗi ngày, đài Mẹ Việt Nam có mục "Sinh Bắc Tử Nam" đọc tên lính Bắc Việt tử trận tại Miền Nam.

D45 • 7 years ago

Chương trình nầy của Nha Kỹ Thuật mà. Hình như (nhớ không rõ ràng lắm) đài Gươm Thiêng Ái Quốc.

luumanhcongtu • 7 years ago

Nô Cộng coi mạng người thua con vật. Tính đến 1990 có thể Nô Cộng giết tổng cộng gần 10 triệu người VN để phục vụ cho cái XHCN.

Con cái của NGƯỜI KHÁC mà... rơm rác với vixi (đúng là Bắc cộng - bc)
http://mgpgallery.motgocpho...