Chúng tôi không thể tải Disqus. Nếu bạn là người kiểm duyệt hãy xemhướng dẫn khắc phục sự cố.

Anonymous • 11 năm trước

Bài thơ về mẹ của bạn làm mình ứa nước mắt đấy.Còn qua câu chuyện đời bạn mình thấy bạn là người có tài,chắc là thông minh nữa.Bạn làm gì nữa đi,đừng thỏa mãn với cuộc đời sớm nhé.Mong được nghe đến bạn nhiều lần nữa.

ĐÔNG LA • 11 năm trước

Bạn đúng là người có tâm và hiểu biết. Cảm ơn bạn.

Giuse Lê Thắng • 11 năm trước

Rất xúc động bác ĐL ạ. Người ta thường nói "nghiệp văn chương", với bác có lẽ văn chương đã vận vào rồi và như là cái nghiệp với đầy đủ ý nghĩa của nó. Bác đã từng là người giàu có nhưng lại không mãi chạy theo tham vọng giàu có mà lại đi tìm sự cân bằng trong đời sống cá nhân và mối tương đồng xã hội quả là khác biệt, hiếm có.
Hiểu về con người, hoàn cảnh của bác ắt sẽ có nhiều người yêu mến hơn. Thậm chí những kẻ mà bác thường gọi là rắn rết, tai trâu...cũng sẽ phải ngộ ra cái sự phi lý khi họ vào nhà bác để phá phách, "phun nọc độc", nếu...
Như bác luôn tâm niệm về linh sản mà người cha của bác để lại là “Mình làm đúng thì không sợ thằng nào hết”. Bác đã làm đúng, thậm chí rất đúng, nhưng...
Sự thật như thuốc đắng, tuy giã tật nhưng khó uống, những góp ý của bác đều trên cơ sở những viện dẫn chứng minh khoa học và tri thức, người đồng cảm khi chia sẻ sẽ có thể vỗ đùi một cách vô thức mà buột miệng la lên rằng "Hay! có lý!"... nhưng những kẻ bị bác phê phán thì lại khác. Họ sẽ "không đau vì quá đau" mà tìm mọi cách để trả thù, không đủ tri thức để trả thù thì họ sẽ trả thù vặt như bác thấy: "phun nọc độc" vào nhà bác, giá như trong cách nói của bác...
Tôi vẫn có niềm tin rằng kẻ cướp của giết người vẫn có cơ hội hoàn lương nếu cho họ cơ hội để ăn năn, hối cải. Tất nhiên chúng ta còn phải xem thái độ của họ có thiện chí, thiệt tâm không đã...
Những cái từ dừng lại ở trên: "nếu", "nhưng" hay "giá như" là những từ dùng để bày tỏ sự nuối tiếc về cái đã qua, sự nóng nảy đôi khi làm hỏng đi những điều lớn lao hơn mà mình khó nhọc chắt chiu... Hy vọng, bác ĐL sẽ kìm chế được như bác từng chiêm nghiệm cuộc đời mình, kiểm soát được như kiểm soát chính hơi thở của mình... thì tốt biết bao!
Vài lời tri giao với bác.
Giuse Lê Thắng

ĐÔNG LA • 11 năm trước

Đọc mấy chữ của bạn mà tôi đang khóc đấy

ĐÔNG LA • 11 năm trước

Cái truyện này thì tôi hoàn toàn là tôi. Bạn thấy đấy, bây giờ mấy nhà sư cũng chất vấn ở Quốc hội thì tôi với nghiệp viết lách làm sao yên về đủ thứ chuyện. Còn tiệc quê tôi đơn giản nhưng đông lắm, xếp mâm kín sân mấy nhà hàng xóm. Mới lại hồi ấy mới đổi đời cũng bốc, và chưa làm gì được cho cha mình cái gì thì chỉ muốn làm cho ông vui bằng cách ấy thôi. Cảm ơn bạn đã đồng cảm với tôi.

TT • 11 năm trước

Truyện đọc hay!

Anh Đông La sửa lại 2 chỗ lỗi đánh máy nhé:
1. "Bởi người ta sinh ra trên đời luôn mang trong mình máu của (máu) cha ông,"
2. "Cháu ạ, nếu cháu được (gặo) ông Chế"

Vì anh viết giống như kiểu hồi ký, nên cho em hỏi không biết nhân vật Tôi trong truyện này có phải là chính Anh không?

Đoạn kết của truyện nhân vật Tôi có làm bữa tiệc ngàn người tham dự. Có cần thiết phải làm tiệc lớn thế không Anh? :). Giản dị mới là sâu sắc mà.

Và một người đã trải qua bao gian nan như thế thì lòng cũng nên được yên ổn chứ nhỉ? :). Cho dù phải đấu tranh với cái xấu mà lòng mình vẫn cứ yên ổn được. Vì yên ổn hay không cũng là do mình thôi mà Anh.

Lamda • 11 năm trước

Thực ra với cuộc đời phải chịu những thăng trầm khá cay đắng vì cái "nghiệp hư danh văn chương" này chính Đông La phải là người ghét chế độ này mới phải chứ nhỉ? Thế mà anh lại không, ngược lại còn ca ngợi. Phải chăng chính trí tuệ và bản lĩnh đã giúp ĐL đứng vững cũng đồng thời giúp anh nhận biết và phân biệt được đâu là lẽ phải cần hướng tới.